Vợ chồng tôi mới cưới điều kiện cũng không khá để chúng tôi có thể thuê nhà ở riêng. Hơn nữa anh là con trai một bố mẹ chồng tôi không muốn anh dọn ra ngoài sống. Mà họ là gia đình, có chật cũng sống quen rồi. Trước khi chị chồng tôi lấy chồng cả nhà cũng 4 người ở chung.
Giường ngủ của vợ chồng tôi cách giường bố mẹ 1 tấm rèm. Bảo lắp cửa nhôm ngăn phòng thì ông bà kêu nhà nhỏ, bí. Vợ chồng tôi đi làm cả ngày, để thế ban ngày kéo rèm ra cho nhà thoáng. Tôi mới về làm dâu, góp ý không được cũng đành chịu.
Chỉ ngại nhà nhỏ khi vợ chồng gần nhau, tôi gần như nín thở, tâm lý chưa bao giờ thoải mái còn anh chồng vô lo, vô nghĩ của tôi thì cứ tự nhiên thái quá. Mỗi sáng thức dậy nhìn bố mẹ chồng mà tôi ngượng chín mặt, cứ như ông bà biết hết…
![]() |
ảnh minh họa |
Nhiều lần như vậy, ở nhà tôi không còn dám mặc các bộ đồ ngủ, váy ngủ ngắn nữa. Từ đó tôi thay toàn các bộ đồ có quần quần dài. Chồng tôi thì kêu tôi mặc như bà già, ở nhà nóng thế sao không mặc đồ ngắn tý. Tôi kêu bất tiện, rồi nói bóng gió về sự bất tiện nhưng anh chẳng hiểu gì. Tôi khó mà nói thẳng tôi sợ bố chồng nhìn… đùi mình.
Giờ tôi muốn ra ở riêng, khó khăn chút nhưng có không gian riêng của mình và cũng để tôi không còn nghĩ xấu và đề phòng bố chồng nữa. Nhưng nói sao để chồng và bố mẹ chồng tôi đồng ý?
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét